LỬA TRONG LÕI GỖ

Những ngày cuối năm này, nhìn vào guồng quay hối hả của UPC, Phòng Nhân sự không thấy những "người quản lý" ngồi bàn giấy, mà thấy những "bộ rễ" đang căng mình giữa phong ba.

Đó là hình ảnh của Giám đốc Xí nghiệp Thi công 3 (anh TRIỀU ). Vừa mới phút trước còn nâng ly bia cùng anh em ở Long Thành để ăn mừng một chặng đường tạm gọi là gọn gàng, thì phút sau, khi kim đồng hồ điểm 11h00 đêm, anh lại lặng lẽ bước lên chuyến xe khách, ngược đường ra Phú Yên. 

Giấc ngủ chập chờn trên xe đò lắc lư sẽ thay cho chăn ấm nệm êm. Đó không chỉ là trách nhiệm, đó là sự dấn thân. Như một loài cây không bao giờ chịu đứng yên đợi mưa về, mà tự mình vươn rễ đi tìm nguồn nước mới.

Hỗ trợ cho anh Triều ở Long Thành là anh ÚY - người vẫn đang trụ vững. Một tuần xa nhà, ngắn thôi, nhưng đủ để "bào mòn" một con người sụt đi 7kg thịt da. 

Người ta nói vui về trào lưu Pickleball để giảm cân, nhưng ở đây, "môn thể thao" của anh Úy là chạy đua với áp lực, là đấu trí với tiến độ. Những giọt mồ hôi rơi xuống đất công trường mặn chát hơn bất kỳ sân tập nào. Sự "teo tóp" về hình thể ấy, nghịch lý thay, lại là minh chứng cho sự "phình to" của ý chí và lòng quả cảm.

LT

Và rồi, có những áp lực không đo được bằng cân nặng, mà hiện hữu trên khuôn mặt. Anh LONG – Phó Giám đốc Công ty Hải Đăng, người đang mang khuôn mặt của "Bao Công". Cái vẻ mặt thâm trầm, đăm chiêu đến mức anh LỰC hay cả Giám sát Chủ đầu tư cũng phải "đi khẽ, nói nhẹ", chẳng dám than vãn, vì sợ "nó mà khùng lên là hỏng việc". 

Đó không phải là sự cáu gắt tầm thường, mà là sự tập trung cao độ của một vị tướng trước trận đánh lớn. Sự im lặng và nghiêm nghị của anh chính là lớp vỏ cây sần sùi, gồng mình chịu đựng nắng gió để che chắn, giữ cho nội bộ bên trong được ổn định. Anh gánh lấy cái khó, để anh em bên dưới bớt đi phần nào gánh nặng.

Cuối cùng, không thể không nghiêng mình trước "cây đại thụ" – anh HOẠT - Giám đốc Công ty Hải Đăng. Xa vợ, xa con, những bữa cơm gia đình trở thành điều xa xỉ. Trong đầu anh bây giờ là một ma trận của "xoay": xoay tiền, xoay vật tư, xoay người, xoay thời gian. 

Anh hay nói: "Tao già rồi, nhường bọn trẻ". Nhưng lời nói ấy chỉ là cách anh giấu đi sự hy sinh của mình. Thực tế, chính anh lại là người đứng mũi chịu sào trước những con sóng dữ dội nhất. Đúng là "Gừng càng già càng cay", cái cay nồng của kinh nghiệm, của bản lĩnh đã tôi luyện qua ngàn vạn thử thách, khiến lớp trẻ nhìn vào mà vừa nể phục, vừa an lòng.

Triết lý cây xanh của UPC không nằm ở những khẩu hiệu sáo rỗng. Nó nằm ở chính những con người này. Họ như những cây Tùng, cây Bách, hiên ngang giữa trời, lấy gian khó làm chất dinh dưỡng, lấy áp lực làm động lực vươn cao.

Cuối năm, ai cũng muốn về nhà. Nhưng những người đàn ông ấy vẫn đang ở đó, giữa bụi bặm và tiếng máy, để kiến tạo nên những giá trị bền vững cho UPC. Họ dạy cho chúng ta một bài học thấm thía: Màu xanh của hy vọng và thành công không tự nhiên mà có, nó được tưới tắm bằng chính mồ hôi và tâm huyết của những người dám đi đầu.