BỮA CƠM LÚC 11H30 ĐÊM Ở CÔNG TRƯỜNG

Đêm qua, khi thành phố đã tắt bớt đèn, khi những chăn ấm nệm êm đã vỗ về giấc ngủ của bao người, điện thoại tôi sáng lên dòng tin từ anh Long – Phó GĐ Hải Đăng (chắc là sau khi tranh thủ nghỉ ngơi và đọc được bài viết “LỬA TRONG LÒNG GỖ” của P. Nhân sự đăng lúc hơn 10:00 đêm). 

“Bác thức trễ thế, ae vừa ăn cơm xong bác.”

Tôi nhìn đồng hồ. Rồi tôi hình dung ra cái cảnh “ăn cơm” ấy.

Đừng tưởng tượng về những bàn tiệc liên hoan. Đó là bữa cơm của những người vừa bước ra từ bùn đất đúng nghĩa đen. Lúc này, ở Long Thành, do sức ép về tiến độ để chuẩn bị đón Thủ Tướng vào thị sát, bữa tối trộn lẫn với bữa đêm.

Người ngoài nhìn vào Cảnh quan mà UPC thi công, họ thấy những thảm cỏ xanh mướt, những hàng cây thẳng tắp, những không gian xanh đẹp như mơ. Nhưng họ không thấy cảnh lúc 11h đêm. Họ không thấy những đôi ủng bám đầy đất đỏ bazan nặng trịch, mỗi bước đi như đeo đá. 

CT

Họ không ngửi thấy cái mùi ngai ngái của đất xới, mùi mồ hôi chua nồng quyện với mùi dầu máy. Họ không thấy cảnh anh em cầm hộp cơm khi tay vẫn còn lấm lem, ăn vội vàng dưới ánh đèn pha nhập nhoạng, tiếng muỗi vo ve bên tai thay cho nhạc thính phòng.

Đó là cái nghề mà ban ngày thì phơi mặt cho nắng đốt da, ban đêm lại chong đèn giành giật từng mét vuông mặt bằng với tiến độ.

Nhưng, điều khiến tôi rùng mình xúc động không phải là sự vất vả ấy. Mà là dòng tin nhắn tiếp theo của anh Long:

“Đã là công việc thì đều có áp lực... Nhưng ngoảnh lại nhìn thấy nhiều niềm vui... Tới lúc rãnh rang lại muốn quay lại những lúc như này.”

Có ai tin được không? Giữa cái lúc mệt nhoài, người rã rời, anh Long và anh em lại sợ sự “rảnh rang”. Đó là cái “thú” kỳ lạ của dân công trình. 

Họ không sợ cực, họ chỉ sợ công trình vắng tiếng máy. Họ tìm thấy niềm vui trong cái khoảnh khắc chuyền tay nhau chai nước lọc, trong câu chửi thề bâng quơ khi cái cẩu bị kẹt, và trong ánh mắt nhìn nhau lấp lánh dưới ánh đèn cao áp: “Ráng nốt đêm nay nhé mấy cha!”.

Cái tình đồng nghiệp ở đây nó không nằm trong phòng máy lạnh. Nó được tôi luyện khi cùng nhau dầm mưa, cùng nhau chia nửa hộp cơm khi hàng quán đã đóng cửa. Bữa cơm lúc 23h30 ấy ngon hơn bất kỳ sơn hào hải vị nào, vì nó có gia vị của sự Đồng Lòng.

Anh Long nói đúng, khuôn mặt anh dạo này “Bao Công” thật, đen đúa và nghiêm nghị. Nhưng ẩn sau lớp vỏ xù xì, gai góc ấy là một trái tim nóng hổi yêu nghề và thương anh em vô hạn.

Chúng ta, những người UPC, có quyền tự hào. Không phải vì chúng ta làm ra bao nhiêu tiền, mà vì chúng ta có những con người dám ăn tối lúc nửa đêm và coi vất vả là niềm vui để hồi tưởng.

Cảm ơn anh Long, cảm ơn những người anh em đang thức cùng trăng sao. Chính các anh, chứ không phải ai khác, đang gieo trồng nên sức sống mãnh liệt nhất cho UPC. 

Last modified: Saturday, 13 December 2025, 9:22 PM